27 July 2010

Chuyện trẻ con

Một con nhóc tuổi đời chưa quá 2 bàn tay, tự ép mình trở thành người lớn, một người lớn già cỗi, gày gò, khoác lên mình sự cô độc. Và cứ thế, người lớn trẻ con lớn lên....
Nhớ nụ cười, toe toét nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là sự lạc lõng

Lớp học giờ ra chơi, các bạn tíu tít chạy nhảy, và nó ngồi dưới cây bạch đàn với 3 hòn đá cuội, chơi trò chơi đơn độc - tung hứng.

Nhớ ngày ba sắp mất, hốt hoảng nhận ra sự trống vắng, mãi hằn sâu trong ký ức người là sự bù đắp không đủ. Ngày nó trốn vào 1 góc khu lớp học, khóc như mưa trong sự hối hận. Nó không đủ can đảm để khóc trước mặt ai đó. ...
Nó dần thay đổi, sống vui vẻ và chan hòa hơn. Nhưng bản thân nó biết, cái đó chỉ là vỏ bọc, ai cũng tự sắm lấy cho mình một cái để cuộc sống hình thức trở nên dễ thở hơn. Thế là nó tự chia con người mình thành 2: 1 cô độc, 1 bình thường cho những gì còn lại nên làm.

Lớn, nó giấu cảm xúc thật sâu.... Nhưng những gì mất đi trong thực tại luôn quay về trong ký ức....để nhắc nhở, khoét sâu: mày đơn độc.

Sinh viên, nó có bạn bè, có những đam mê cần theo đuổi. Chỉ đôi khi con người thứ nhất lại hiện ra, lôi những ký ức không vui quay trở lại, dày vò nó. Và nỗi buồn cứ đeo bám.

Khi yêu, cũng vẫn là con người đó đi cùng nó. Con người cô độc ngăn sự sẻ chia
Liệu kéo dài đến bao giờ nhỉ? Hay chỉ khi chết đi rồi con người ta mới không còn đơn độc nữa.

Chà chà, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, khoác cái vở bọc vào để hưởng thụ cuộc sống vui vẻ an nhàn nào. :D

"Hy vọng đời không có quá nhiều cuộc chiến, để con người không bị tật nguyền, không thành liệt sỹ. Mong đời có ít thương binh để con cái đời sau còn lành lặn."
Ps: Không yêu không ghét nhưng vẫn phải sống cho hết ngày dài. :))

1 comment:

  1. Khà khà, đời là 1 sân khấu lớn, mỗi người thủ một vai diễn. Mọi người đều diễn, có hay có dở, có vui có buồn, hỷ nộ ái ố... đủ cả. Nằm trong guồng quay đó rồi, ai không có vỏ bọc mới là lạ ;))

    Chết không phải là sự kết thúc, mà chết là sự mở đầu hay chuyển tiếp sang 1 kiếp mới. Cái chết không có tác dụng nào khác là thay vỏ bọc cũ bằng vỏ bọc mới, còn nội dung vẫn thế thôi em ạ.

    Ở đời lắm lúc mình còn chả hiểu nổi mình thì đào đâu ra ai hiểu mình hơn mình nữa ;))

    ReplyDelete