Một con nhóc tuổi đời chưa quá 2 bàn tay, tự ép mình trở thành người lớn, một người lớn già cỗi, gày gò, khoác lên mình sự cô độc. Và cứ thế, người lớn trẻ con lớn lên....
Nhớ nụ cười, toe toét nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là sự lạc lõng
Lớp học giờ ra chơi, các bạn tíu tít chạy nhảy, và nó ngồi dưới cây bạch đàn với 3 hòn đá cuội, chơi trò chơi đơn độc - tung hứng.
Nhớ ngày ba sắp mất, hốt hoảng nhận ra sự trống vắng, mãi hằn sâu trong ký ức người là sự bù đắp không đủ. Ngày nó trốn vào 1 góc khu lớp học, khóc như mưa trong sự hối hận. Nó không đủ can đảm để khóc trước mặt ai đó. ...
Nó dần thay đổi, sống vui vẻ và chan hòa hơn. Nhưng bản thân nó biết, cái đó chỉ là vỏ bọc, ai cũng tự sắm lấy cho mình một cái để cuộc sống hình thức trở nên dễ thở hơn. Thế là nó tự chia con người mình thành 2: 1 cô độc, 1 bình thường cho những gì còn lại nên làm.
Lớn, nó giấu cảm xúc thật sâu.... Nhưng những gì mất đi trong thực tại luôn quay về trong ký ức....để nhắc nhở, khoét sâu: mày đơn độc.
Sinh viên, nó có bạn bè, có những đam mê cần theo đuổi. Chỉ đôi khi con người thứ nhất lại hiện ra, lôi những ký ức không vui quay trở lại, dày vò nó. Và nỗi buồn cứ đeo bám.
Khi yêu, cũng vẫn là con người đó đi cùng nó. Con người cô độc ngăn sự sẻ chia
Liệu kéo dài đến bao giờ nhỉ? Hay chỉ khi chết đi rồi con người ta mới không còn đơn độc nữa.
Chà chà, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, khoác cái vở bọc vào để hưởng thụ cuộc sống vui vẻ an nhàn nào. :D
"Hy vọng đời không có quá nhiều cuộc chiến, để con người không bị tật nguyền, không thành liệt sỹ. Mong đời có ít thương binh để con cái đời sau còn lành lặn."
Ps: Không yêu không ghét nhưng vẫn phải sống cho hết ngày dài. :))
27 July 2010
6 July 2010
Họp và hành

Chẳng mấy khi mình viết về công việc, hôm nay phá lệ....
Họp phòng HCTH - cái phòng mà chả mấy khi ĐƯỢC họp, sẽ lại là cái cảm giác đờ đẫn giữa làm việc và chịu đựng.
Bao nhiêu cuộc họp tham dự, vẫn những thành phần ấy, tuy nội dung có khác nhau đã cung cấp quá đủ cho mình kinh nghiệm. Chẹp. Nếu ngắn gọn và súc tích, cuộc họp giải quyết được những vấn đề đưa ra, có lẽ mình đã không có cảm giác thế này. :(
- Đối với 1 cơ số người tại công ty nào đó: việc họp hành là việc ngồi một chỗ trong phòng máy lạnh + lắng nghe và phát biểu ý kiến + cuối buổi nhận tiền bồi dưỡng họp.
- Với mình: họp là việc phải vận dụng toàn bộ tư duy để chắt lọc ra ý nghĩa của cuộc họp, nội dung trong từng lời phát biểu. Quá loanh quanh, quá rối rắm, lắng nghe âm lượng vượt quá ngưỡng cho phép ===> đau đầu còn hơn cả làm việc. Sau đó là nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt thèm muốn, vận dụng mọi chức năng của cái điện thoại để giữ cho 2 mi mắt mở + 1 phong thái có vẻ tỉnh táo. Kết thúc là cảm giác ong ong của cái đầu và vấn đề không được giải quyết triệt để.
Và bắt đầu bao giờ cũng là..."Hnay triệu tập cuộc họp....", "Theo tinh thần của cuộc họp....".....abc..... dài quá, chả nhớ nổi, chỉ biết sau một hồi dật dờ đờ đẫn, tỉnh ra vẫn là...."thứ nhất là...". Pó tay
Lý thuyết lời nói trong cuộc họp và thực hành là 2 việc hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu ngứa ngáy vạch ra, đốp chát ngay tại cuộc họp thì sẽ được vinh hạnh khép vào "tội danh" "cứng đầu, hay cãi" . :)). blah blah, chả biết sự việc sẽ đi tới đâu. Biết sức mình không cãi nổi. Thôi, chả nói nữa.
Kết thúc cuộc họp. Đầu óc ong ong. Chả ham hố họp. Hơn 2 tiếng. Như hành xác. :|
Ps: Hôm nay nhớ một người. ^^
3 July 2010
Độc tấu Piano
Cô Vân rủ đi nghe độc tấu Piano ở nhà hát lớn. Vì đến sớm, nó lượn lờ đi ăn kem Tràng Tiền 1 mình. Hôm nay cảm nhận được cái thú vừa đi đường....vãn cảnh vừa ăn giống Tây ba lô, cảm giác mới lạ thật - lạ trong cả cách ăn và lạ trong cả vị kem vốn quen thuộc - ai cũng nhìn nhưng mà.........ai biết ai là ai đâu. :D
Quay lại vẫn chưa thấy người đến, mỏi chân, nó ngồi bệt xuống thềm nhà hát lớn. Chú bảo vệ tuýt còi....Chẹp, chắc là giữ gìn văn minh lịch sự nơi bộ mặt của thủ đô. Nó uể oải đứng vậy. Vì quốc gia, vì xã tắc 1 tí vậy, chả mấy khi được thể hiện.
Cuối cùng thì cũng vào kiếm đc chỗ ngồi yên ổn. Bản nhạc vừa cất lên, 30s sau....1 phút sau....3 phút sau....nhìn quanh thấy dân tình - đầu dựa vào thành ghế, mắt lim dim.....(không biết là đang thưởng thức âm nhạc hay đang ngủ nữa. Thèm thế).
Giữ im lặng là phép lịch sự tối thiểu khi đi nghe nhạc - Nó biết thế nên chẳng dám bình luận. Nó rút điện thoại, vào phần soạn tin nhắn, gõ xong đưa cho thằng em ngồi bên cạnh.
ĐOẠN I:
- Mát mát, nhạc êm êm, buồn ngủ quá
- me too
- Giá như nghe guitar thì chắc đã không buồn ngủ như này
- Guitar đánh phừng phừng, đâu có thế này
- Đang nghe ông hoàng của các loại nhạc cụ đấy. Cố mà thưởng thức
- E thích bản Galop. Bao giờ e đánh đc nhỉ?
- Chị nghe e bảo đi học lại. Đã bắt đầu chưa?
- Chưa. (hay sắp?)
- Thế thì còn lâu, cứ chờ đi
...........blah blah....
Khi nghệ sỹ người Đức kết thúc bài biểu diễn số 1 (Grave, Doppio movimento), bắt đầu bài số 2 (Scherzo) thì nó và thằng em cũng hoàn thành ĐOẠN SỐ II (cả thì thào, cả chát chít trong im lặng)
- Đến giờ nghỉ giải lao thì về nhá. Về xem Hà Lan và Brazil còn hơn
- OK
- Bây giờ chị ngủ 1 giấc, mệt quá, e thức canh nhá. Khi nào hết bài thì gọi chị dậy để vỗ tay, cổ vũ cho nghệ sỹ. Xấu hổ quá :")
- Thôi, c cứ ngủ đi
.............
Được cái thằng em cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại của nó chơi điện tử, canh đến hết bài là gọi chị dậy vỗ tay. Nhưng khốn nỗi, vì không biết nên chưa hết bài đã gọi dậy, làm nó chưa kịp ngủ. :(
Nghỉ giải lao giữa giờ, nó xách cặp phi thẳng ra ngoài, phóng nhanh về nhà để hưởng thụ những giây phút cuối cùng của 1 ngày - với nó, hnay thế là đủ rồi. ^^
Quay lại vẫn chưa thấy người đến, mỏi chân, nó ngồi bệt xuống thềm nhà hát lớn. Chú bảo vệ tuýt còi....Chẹp, chắc là giữ gìn văn minh lịch sự nơi bộ mặt của thủ đô. Nó uể oải đứng vậy. Vì quốc gia, vì xã tắc 1 tí vậy, chả mấy khi được thể hiện.
Cuối cùng thì cũng vào kiếm đc chỗ ngồi yên ổn. Bản nhạc vừa cất lên, 30s sau....1 phút sau....3 phút sau....nhìn quanh thấy dân tình - đầu dựa vào thành ghế, mắt lim dim.....(không biết là đang thưởng thức âm nhạc hay đang ngủ nữa. Thèm thế).
Giữ im lặng là phép lịch sự tối thiểu khi đi nghe nhạc - Nó biết thế nên chẳng dám bình luận. Nó rút điện thoại, vào phần soạn tin nhắn, gõ xong đưa cho thằng em ngồi bên cạnh.
ĐOẠN I:
- Mát mát, nhạc êm êm, buồn ngủ quá
- me too
- Giá như nghe guitar thì chắc đã không buồn ngủ như này
- Guitar đánh phừng phừng, đâu có thế này
- Đang nghe ông hoàng của các loại nhạc cụ đấy. Cố mà thưởng thức
- E thích bản Galop. Bao giờ e đánh đc nhỉ?
- Chị nghe e bảo đi học lại. Đã bắt đầu chưa?
- Chưa. (hay sắp?)
- Thế thì còn lâu, cứ chờ đi
...........blah blah....
Khi nghệ sỹ người Đức kết thúc bài biểu diễn số 1 (Grave, Doppio movimento), bắt đầu bài số 2 (Scherzo) thì nó và thằng em cũng hoàn thành ĐOẠN SỐ II (cả thì thào, cả chát chít trong im lặng)
- Đến giờ nghỉ giải lao thì về nhá. Về xem Hà Lan và Brazil còn hơn
- OK
- Bây giờ chị ngủ 1 giấc, mệt quá, e thức canh nhá. Khi nào hết bài thì gọi chị dậy để vỗ tay, cổ vũ cho nghệ sỹ. Xấu hổ quá :")
- Thôi, c cứ ngủ đi
.............
Được cái thằng em cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại của nó chơi điện tử, canh đến hết bài là gọi chị dậy vỗ tay. Nhưng khốn nỗi, vì không biết nên chưa hết bài đã gọi dậy, làm nó chưa kịp ngủ. :(
Nghỉ giải lao giữa giờ, nó xách cặp phi thẳng ra ngoài, phóng nhanh về nhà để hưởng thụ những giây phút cuối cùng của 1 ngày - với nó, hnay thế là đủ rồi. ^^
Subscribe to:
Posts (Atom)