
Lãng đãng chiều mưa thơm mùi hoa sữa. Nhớ khi ghế đá, ôm đàn... chờ đợi..... Mùi hoa sữa thơm tiết lạnh đầu mùa.
Có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản là có ai đó để chờ đợi, có gì đó để ngóng trông, hy vọng.....
"Chắc cậu không nhận ra nơi mình ở có mùi hoa sữa đâu nhỉ?"....
"Tớ biết chứ....."..........sao có gì đó ngập ngừng
Như những túi ký ức được thắt chặt......bục chỉ.......đổ ào.
"Cậu bị cảm lạnh à, mũi sụt sịt kìa?"
"Mũi tớ lúc nào cũng nũng nịu thế ý mà. :D "
Với cái mũi lúc nào cũng trực nũng nịu khi thời tiết thay đổi, mình tự hỏi không biết ấy có thích mùi hoa sữa - nhiều khi vượt qua cái ngưỡng của chiếc mũi bất trị ấy không nhỉ?
Thời gian cứ qua dù cho người vẫn nấn ná ở lại.
Lâu rồi không gặp, người đã thành cố nhân....
=================

8 năm cho 2 lần đi Noel (1 lần dắt e đi ngắm phố phường và 1 lần tớ được dắt vào quán trà đạo ngồi nhâm nhi chờ đến 22h20, có lẽ nó không giống với Noel lắm nhỉ, nhưng thế là đủ)...
Và 8 năm cho 1 lần đón Trung Thu tại Hàng Mã. =)). Cô dắt nó đi chơi 1 vòng .... nó nhớ những Trung thu thiếu với đèn lồng hộp xà phòng, đèn ông sao xanh đỏ với giấy oản màu - mỗi lần làm thì mặt mũi, tay chân cũng xanh xanh đỏ đỏ. Nhưng chúng chưa bao giờ nghĩ mình nghèo, vẫn vui lắm, tự hào lắm...công sức bỏ ra và đạt được những gì chúng cần. Khó để diễn tả hết những suy nghĩ đơn giản của bọn trẻ, chỉ có thể cảm nhận và suy theo cách của riêng người lớn thôi. :)). Trẻ con hơn người lớn ở chỗ đấy đấy. :D
Thu Hà Nội, buồn với những người...... lãng đãng. Dân tứ xứ như nó có gì phải buồn nhỉ. Cứ để cho ai đó buồn, còn mình vẫn....phải thật vui.
Lang thang ngang dọc, đọc được bài của người Hà Nội, đúng là con người....lãng đãng thật. Đôi khi người thông minh cũng cần lãng đãng 1 chút đấy....
No comments:
Post a Comment