
Ngày nghỉ nó chạy sô về thăm nhà, thăm bà.
Tối - mất điện - có điện - chập chờn, ăn xong bát bánh đa cá, nó leo tót lên giường nằm cạnh bà. Có còn được nũng nịu nữa không nhỉ???
Nhóc con cao 1m60 nằm cuộn tròn như chú mèo lười trong lòng bà, rúc đầu dưới cánh tay như ngày bé để được hưởng trọn vẹn ngọn gió từ cây quạt tre. Nó thiu thiu, nó cười sung sướng.....
Bà thủ thỉ hỏi han, nó cười toe toét, trả lời bâng quơ, ôm lấy cánh tay còn lại của bà, ngủ ngon lành.....
Hàng xóm sang chơi, bàn chuyện nhà.... Nó không biết gì, nó vẫn ngủ, bởi đơn giản gió từ tay bà vẫn thổi....đều đều......
Liệu thế này đã được coi là lớn chưa nhỉ? Hay chỉ là bé lại trong chốc lát thôi......
Lần này về bà không hỏi han chuyện bạn trai bạn gái nữa, vì bà nghĩ cháu bà vẫn còn nhỏ, bà nghĩ nó chỉ mới 20.... Có lẽ với bà, các cháu còn nhỏ và các con thì vẫn chưa trưởng thành...... Thôi ko viết nữa. Tiếc là thời gian nghỉ quá ngắn không đủ để cảm nhận hết những gì còn thiếu. :)
No comments:
Post a Comment