Vậy rồi anh đến như giọt nước tràn ly, nó khiến cái lãng tử trong em trỗi dậy. Có lẽ em nên là con trai từ khi chưa sinh ra mới phải. Ko chỉ riêng mình em nghĩ thế..... Cái tính độc lập đôi khi ai đó muốn che chở cũng khó, thực sự khó.....
Em và anh, kẻ "cứng đầu", người bướng bỉnh (theo cách của riêng mình), thế mà chịu nhường nhịn nhau. Anh nhường nhịn theo thói quen, còn e nhường nhịn vì anh. Và điều gì đến sẽ đến.
Tạm biệt anh. Em đi trên con đường phiêu du mình mơ ước. Con đường này ko hợp với anh, bởi anh quá "ngoan"- theo cách nghĩ của e và anh. :>. Em không hy vọng sẽ gặp được người giống anh hay giống em, bởi điều đó là đau khổ....cho một kiếp người - là em.
Sau anh, e đã đi như sống vội: Tam Đảo mù sương, Fansipan- nóc nhà Đông dương, Mộc châu, Hà Giang, A Pa Chải - Cực Tây tổ quốc..... Em ko nhớ mình đã đi bao nhiêu, nhưng hình như em đang say, và trong cơn say không hề có anh.

Cuộc sống luẩn quẩn thật. Bỏ qua điều này để ta tìm được một điều khác cho riêng mình. Âu cũng là số phận. Đi để biết mình còn nhiều điều muốn làm, đi để biết cuộc sống quý giá nhường nào, không chỉ bó hẹp mỗi mình anh!