5 May 2011

Phiêu du...

Ừm, em thích phiêu du, thả hồn lơ đãng nhưng lý trí thì cứ bám riết lấy cuộc sống. Và thế là kìm hãm bản thân, chỉ chu du trong khuôn khổ....

Vậy rồi anh đến như giọt nước tràn ly, nó khiến cái lãng tử trong em trỗi dậy. Có lẽ em nên là con trai từ khi chưa sinh ra mới phải. Ko chỉ riêng mình em nghĩ thế..... Cái tính độc lập đôi khi ai đó muốn che chở cũng khó, thực sự khó.....

Em và anh, kẻ "cứng đầu", người bướng bỉnh (theo cách của riêng mình), thế mà chịu nhường nhịn nhau. Anh nhường nhịn theo thói quen, còn e nhường nhịn vì anh. Và điều gì đến sẽ đến.

Tạm biệt anh. Em đi trên con đường phiêu du mình mơ ước. Con đường này ko hợp với anh, bởi anh quá "ngoan"- theo cách nghĩ của e và anh. :>. Em không hy vọng sẽ gặp được người giống anh hay giống em, bởi điều đó là đau khổ....cho một kiếp người - là em.

Sau anh, e đã đi như sống vội: Tam Đảo mù sương, Fansipan- nóc nhà Đông dương, Mộc châu, Hà Giang, A Pa Chải - Cực Tây tổ quốc..... Em ko nhớ mình đã đi bao nhiêu, nhưng hình như em đang say, và trong cơn say không hề có anh.

Cuộc sống luẩn quẩn thật. Bỏ qua điều này để ta tìm được một điều khác cho riêng mình. Âu cũng là số phận. Đi để biết mình còn nhiều điều muốn làm, đi để biết cuộc sống quý giá nhường nào, không chỉ bó hẹp mỗi mình anh!

16 February 2011

Cảm xúc linh tinh!


Lâu rồi ko viết gì, câu chữ cảm xúc cứ trôi tuột đi đâu mất rồi.
Dạo này chỉ đi chơi, ngày nào cũng là cái lịch quen thuộc: Sáng chiều đi làm, tối đi học, tan học đi cà phê. Ngày thường cũng như ngày nghỉ....

Chưa năm nào có ý thức về ngày Valentine như năm nay. Có lẽ bởi mình chưa thực sự đc hưởng 1 valentine trọn vẹn bao giờ (dù có tình yêu hay ko). Bạn bè hẹn cà phê. Trên đường đi, ngang con phố cũ, nơi quán trà nhác thấy bóng dáng quen..... ngồi đơn độc trong ngày valentine. Vẫn tình yêu đấy mà sao xa vời đến vậy. Cuộc sống nhiều khi nhạt nhẽo thế đấy anh ạ, nếu ko thêm muối kịp thời thì thật tội!

Mỉm cười thấy mình vẫn hạnh phúc hơn người. Hình ảnh chỉ thoáng qua và trôi biến. Thôi, quên đc thì cứ quên mình nhé, cũng lâu rồi đấy. Cuộc sống là ko chờ đợi, gạt sầu qua 1 bên để sống với những niềm vui. Nhé mình! ^^

4 November 2010

Thu 7...

Thứ 7, em zai gọi điện "Em có 1 mình,chị về ăn cơm cùng cho đỡ buồn. Em nấu!". Chiều 2 chị e mò mẫm lên Đinh Lễ. Nó nhớ là ít khi mò lên đây, trừ khi cần sách, mà hnay thì ko có nhu cầu nhưng vẫn đi.
Loanh quanh đâu đây hình như có cái gọi là "Thư viện quốc gia", nó phục những con người chuyên ra vào những toà nhà có gắn tên "Thư viện". Có lẽ nó không hợp với Sư phạm. Thực tế cũng chứng minh điều này không thể đúng hơn.... Chỉ có nó là chọn sai đường thôi.

Lân la hàng sách cũng là cái thú, Hà Nội có gì đó đặc trưng ngay từ những con phố chuyên bán sách, các loại!. Cái se se lạnh Hà Nội mới vào đông, thêm chút nắng hắt cuối mùa, thời gian nhẩn nha.... Lân la hết các kệ sách, nó cũng chọn được quyển sách mua tặng. Nó mua cho mình cuốn "Người thông minh không ngồi trong góc văn phòng". Nghĩ mà sầu cả lòng. :)). Nó đang ngồi trong 1 xó và mơ về 1 không gian rộng ngoài cửa văn phòng. Liệu có ko nhỉ hay cũng chỉ là 1 xó khác với cường độ ánh sáng và cách bài trí khác? Anyway! Sống mới biết hết được.

Dạo này đang mê mải với những khía cạch khác của cuộc sống, để nghiệm ra rằng mình chẳng quan tâm đến cái gì. Ai cũng trải qua cảm giác này thôi. Cứ từ từ sẽ hết!

16 October 2010

Đôi khi......

...........kìm nén cảm xúc khiến cuộc sống vô vị.....

23 September 2010

Tình du khách thuyền qua không buộc chặt....


Lãng đãng chiều mưa thơm mùi hoa sữa. Nhớ khi ghế đá, ôm đàn... chờ đợi..... Mùi hoa sữa thơm tiết lạnh đầu mùa.
Có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản là có ai đó để chờ đợi, có gì đó để ngóng trông, hy vọng.....

"Chắc cậu không nhận ra nơi mình ở có mùi hoa sữa đâu nhỉ?"....
"Tớ biết chứ....."..........sao có gì đó ngập ngừng

Như những túi ký ức được thắt chặt......bục chỉ.......đổ ào.

"Cậu bị cảm lạnh à, mũi sụt sịt kìa?"
"Mũi tớ lúc nào cũng nũng nịu thế ý mà. :D "

Với cái mũi lúc nào cũng trực nũng nịu khi thời tiết thay đổi, mình tự hỏi không biết ấy có thích mùi hoa sữa - nhiều khi vượt qua cái ngưỡng của chiếc mũi bất trị ấy không nhỉ?

Thời gian cứ qua dù cho người vẫn nấn ná ở lại.

Lâu rồi không gặp, người đã thành cố nhân....

=================

8 năm ở Hà Nội tớ chưa từng đi Văn Miếu...

8 năm cho 2 lần đi Noel (1 lần dắt e đi ngắm phố phường và 1 lần tớ được dắt vào quán trà đạo ngồi nhâm nhi chờ đến 22h20, có lẽ nó không giống với Noel lắm nhỉ, nhưng thế là đủ)...

Và 8 năm cho 1 lần đón Trung Thu tại Hàng Mã. =)). Cô dắt nó đi chơi 1 vòng .... nó nhớ những Trung thu thiếu với đèn lồng hộp xà phòng, đèn ông sao xanh đỏ với giấy oản màu - mỗi lần làm thì mặt mũi, tay chân cũng xanh xanh đỏ đỏ. Nhưng chúng chưa bao giờ nghĩ mình nghèo, vẫn vui lắm, tự hào lắm...công sức bỏ ra và đạt được những gì chúng cần. Khó để diễn tả hết những suy nghĩ đơn giản của bọn trẻ, chỉ có thể cảm nhận và suy theo cách của riêng người lớn thôi. :)). Trẻ con hơn người lớn ở chỗ đấy đấy. :D





==============
Thu Hà Nội, buồn với những người...... lãng đãng. Dân tứ xứ như nó có gì phải buồn nhỉ. Cứ để cho ai đó buồn, còn mình vẫn....phải thật vui.

Lang thang ngang dọc, đọc được bài của người Hà Nội, đúng là con người....lãng đãng thật. Đôi khi người thông minh cũng cần lãng đãng 1 chút đấy....


16 September 2010

Ai đã yêu....


Thật khó để trả lời câu hỏi "Một đứa trẻ bao giờ thì biết yêu?". Gần qua 1/3 cuộc đời, sao anh vẫn như đứa trẻ (em biết anh chỉ giả vờ thôi ^^), đôi lúc anh bất ngờ trở thành người lớn....già nua, tuy vậy ...với mẹ ...anh mãi chỉ là đứa trẻ ....
Nhưng "Có những ánh mắt quá gần tim", chính vì vậy em đã yêu. :)

Và khi yêu "Có thể một lúc nào đó mặt trời màu xanh"..... như anh đã tưởng tượng.


Đôi khi em vẫn tự hỏi tình yêu của mình mang màu gì như các cô gái khác vẫn hay hỏi? Một chút hồng mơ mông, xanh hy vọng, một chút đỏ nồng nàn, khói ảo ảnh, một chút đen tăm tối, chút tím buồn tủi, một chút.....một chút.....Có lẽ nhiều màu trộn lẫn nên nó ra một màu nhờ nhờ không dứt khoát, để rồi ta phải tự tay tráng 1 màu vôi: trắng bạc bẽo.


Và rồi....." Liệu có ai đủ sức

Cố gắng yêu

Suốt cả cuộc đời...."

Không ai cả anh ạ, em và anh cũng không ngoại lệ.... :)


"Nếu thế giới này giống như một vở kịch câm, chưa chắc chúng ta đã ít nói đi". Nếu có, mình sẽ được phong là diễn viên ưu tú, anh nhỉ??? Và để hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc, em lưu ký ức dưới dạng draft..... Những bản draft....nháp đi nháp lại, xóa và lưu.....


........


"Cuộc sống chỉ là đen trắng, nếu ta thiếu đam mê". Em quay trở lại là chính em, đi qua anh để bước tiếp. Suy cho cùng, người ta không thể chết vì một ai đó!


7 September 2010

Đã lớn chưa nhỉ?


Ngày nghỉ nó chạy sô về thăm nhà, thăm bà.
Tối - mất điện - có điện - chập chờn, ăn xong bát bánh đa cá, nó leo tót lên giường nằm cạnh bà. Có còn được nũng nịu nữa không nhỉ???
Nhóc con cao 1m60 nằm cuộn tròn như chú mèo lười trong lòng bà, rúc đầu dưới cánh tay như ngày bé để được hưởng trọn vẹn ngọn gió từ cây quạt tre. Nó thiu thiu, nó cười sung sướng.....
Bà thủ thỉ hỏi han, nó cười toe toét, trả lời bâng quơ, ôm lấy cánh tay còn lại của bà, ngủ ngon lành.....
Hàng xóm sang chơi, bàn chuyện nhà.... Nó không biết gì, nó vẫn ngủ, bởi đơn giản gió từ tay bà vẫn thổi....đều đều......
Liệu thế này đã được coi là lớn chưa nhỉ? Hay chỉ là bé lại trong chốc lát thôi......

Lần này về bà không hỏi han chuyện bạn trai bạn gái nữa, vì bà nghĩ cháu bà vẫn còn nhỏ, bà nghĩ nó chỉ mới 20.... Có lẽ với bà, các cháu còn nhỏ và các con thì vẫn chưa trưởng thành...... Thôi ko viết nữa. Tiếc là thời gian nghỉ quá ngắn không đủ để cảm nhận hết những gì còn thiếu. :)