Sáng thức giấc, trong đầu văng vẳng câu thơ"Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói....". Nhớ giọng ông hay ngâm bài thơ ấy
Nhớ ngày ông đón về, ngơ ngác, giận hờn, trống trải. Một con nhóc sao nhiều cảm xúc thế
Nhớ ngày bắt đầu quen, nhớ bát canh rau sam vừa ngọt vừa chua
Nhớ những trưa nắng trốn nhà, ngắt cỏ gà chơi chọi, bắt chuồn chuồn cắn rốn tập bơi.....Chuồn chuồn Tây to mập, xanh mướt, đậu trên ngọn cây cao, cháu đòi ông bắt...
Nhớ cây cầu đá bắc qua con ngòi nhỏ. Rốn đau, người chìm dần theo chiếc chậu nhôm....cháu vốn sợ nước từ nhỏ.
Nhớ bàn tay già nua chẻ lạt cho những ngón tay nhỏ xíu cất từng lá nan, ông cặm cụi dạy cháu đan nống, đan quạt....
Nhớ ngày bị rắn cắn, cháu khóc thét vì sợ, ông còng lưng cõng cháu lên đồng, nửa đêm gõ cửa nhà thầy thuốc . Canh 2 về đến nhà, cháu đã ngủ trên lưng ông từ khi nào ko rõ
Nhớ "Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói...Làng tôi đây bao năm dài chinh chiến........Anh rót cho khéo nhé kẻo nhầm vào nhà tôi. Nhà tôi ở cuối chân đồi, có dàn thiên lý, có người tôi thương". Câu thơ cứ tan dần vào trí nhớ. Nhóc lớp 3 nhưng đã thuộc làu làu từng câu ông ngân nga đọc, cháu lẩm nhẩm đọc theo...."Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói........". Bất giác yêu chú bộ đội từ ngày ấy......
Dường như cháu nhận đủ tình thương để quên dần 3 từ “Cháu đích tôn”…..Giá mình là con trai, có thể đã khác
Nhớ ngày cháu bám chặt chân ông, từ chối quay về. Và ông lại làm như 2 năm trước mẹ đã từng làm: Đi cùng cháu quãng đường dài 160km, ở lại vài ngày và quay trở về nơi xuất phát mà không có cháu....
Nhớ "giá ngày ấy nhận nó làm con nuôi..... ". Dù nói thế nào cháu vẫn là cháu, ko thể là con.....
Nhớ ngày biết tin, 2 tháng dường như là quá ngắn để làm 1 cái gì đó.....
Mình ghét cháo và bánh trưng, ông thì ngược lại. Cùng ngồi ăn bát cháo, có gì đó nghẹn lại trong cổ....
Mùa hè qua, đã 8 tháng chứ ko phải 2. Mọi thứ xung quanh ngột ngạt. Nhớ chùm nhãn lưa thưa đầu nhà thờ, ông phần lại đợi ngày cháu về, dù đau hay mệt ông cũng tự tay lấy sào chẩy bằng đc cho cháu. Ngồi đầu hè ôm rổ nhãn trong lòng, cháu ko thấy nhãn lồng ngọt nữa mà thấy có vị mặn....
Nhớ ngày cháu về thăm, tay ông cầm sẵn cây kéo nhỏ. Bà bảo ông ko cho ai cắt tóc và chỉ đợi cháu, đợi cây kéo vàng . Vứt ba lô vào trong nhà, cháu chạy nhanh ra sân nhà thờ và mạnh tay biến mái đầu tóc bạc ấy thành đầu cua 3 phân với 1 chút mái. Ông an ủi “như thế cho mát”. Ông lúc nào cũng thế. Bao nhiêu năm chưa một lần thấy ông tức giận. Đợi lần thứ 2 cháu sẽ cắt đẹp hơn ông nhé.
Không có lần thứ 2 cho cây kéo sắt sửa đổi tay nghề. Ông đã cố gắng hết mình để biến 2 thành 12.
Ngày đưa ông đi, trời sụt sùi, ko nắng. Bà cứng rắn là thế nhưng đôi mắt buồn chấm nước.
Ngày nhận bằng tốt nghiệp, mình mang nó về quê. Bà nheo đôi mắt nhìn tấm bằng nâu đất 16 năm học
Gần 2 năm sau ngày tốt nghiệp........
thao moc oi tao day.lau lam roi k biet tin tuc cua may.tao da nhan' cho may k biet bao nhieu lan vao yahoo ma k thay may tra loi` mot lan nao ca.tu truoc khi thuy` cuoi ay'.may song chet the nao roi.
ReplyDelete