
5h chiều, trời tối đen, nó muốn về nhà.
Phi xe ra đường, mưa như trút nước...
Người người phóng xe như bay, nhà nhà mặc áo mưa, nó dửng dưng như không. Đi chầm chậm, làn mưa xối xả như tát vào mặt. Đau, rát. Chắc hôm nay nó lại dở dở rồi đây. Lang thang dưới mưa chăng?. :))
Con người ta càng lớn càng nhát gan, sự dũng cảm tỷ lệ nghịch với lứa tuổi. Có phải vì người lớn biết tính toán hơn, khôn ngoan hơn chăng??? Thế nên người lớn không hành động theo sở thích. Nó mặc áo mưa, nó sợ ốm vào lúc này. Và vẫn cái phong thái ung dung, nó lượn trên đường. Kệ trời mưa. Kệ thiên hạ. Và tất nhiên, nó lạc lõng trong cái khung cảnh nhốn nháo ấy. Chắc lúc đó, trong mắt mọi người, nó kỳ quái.
Áo mưa chỉ là hình thức che lấp cái ý muốn trẻ con nhưng không đủ can đảm để thực hiện của nó. Lâu rồi, thật lâu rồi nó ko còn dũng cảm để lang thang dưới mưa như trẻ con nữa. Không tắm mưa, nghịch ngợm như trước. Nhớ ghê gớm.
Nó dừng xe ven hồ. Mặt nước sủi lên bởi con mưa rào. Nhưng cái không gian ấy đẹp và....nó thích như thế.
Mưa tạnh dần. Nó rẽ vào quán trà đá vỉa hè quen thuộc. Bao lâu rồi nhỉ 2 tháng, 1 tuần, 1 ngày nó chưa qua đây. Đó không phải thời gian dài để người chủ quên mặt khách quen, nhưng cũng không phải là quá ngắn để không nhớ ra...lâu rồi chưa gặp lại. :). 18h, trời nhập nhoạng tối, người người lại hối hả đổ ra đường, hoàn thành nốt công việc dở dang: về nhà.
Nó lặng yên ngắm cái khung cảnh nhập nhoạng đang hiện ra trước mặt, nhâm nhi ly trà nóng. Lâu nay nó cũng là 1 phần tử trong đó: hối hả, vội vàng chạy theo cuộc sống. Rồi bất chợt một ngày.......nhờ 1 cơn mưa chiều.....nó cảm nhận được khía cạnh khác. Thú vị đấy chứ. Thấy yêu cuộc sống hơn. Rồi chợt buồn nhiều hơn
Mưa tạnh, nó ướt như chuột, lạnh lạnh.
Về nhà, nhờ trời, nó không ốm. Thấy yêu bản thân hơn rồi. :D