30 June 2010

Chuyện hôm qua


5h chiều, trời tối đen, nó muốn về nhà.
Phi xe ra đường, mưa như trút nước...
Người người phóng xe như bay, nhà nhà mặc áo mưa, nó dửng dưng như không. Đi chầm chậm, làn mưa xối xả như tát vào mặt. Đau, rát. Chắc hôm nay nó lại dở dở rồi đây. Lang thang dưới mưa chăng?. :))

Con người ta càng lớn càng nhát gan, sự dũng cảm tỷ lệ nghịch với lứa tuổi. Có phải vì người lớn biết tính toán hơn, khôn ngoan hơn chăng??? Thế nên người lớn không hành động theo sở thích. Nó mặc áo mưa, nó sợ ốm vào lúc này. Và vẫn cái phong thái ung dung, nó lượn trên đường. Kệ trời mưa. Kệ thiên hạ. Và tất nhiên, nó lạc lõng trong cái khung cảnh nhốn nháo ấy. Chắc lúc đó, trong mắt mọi người, nó kỳ quái.

Áo mưa chỉ là hình thức che lấp cái ý muốn trẻ con nhưng không đủ can đảm để thực hiện của nó. Lâu rồi, thật lâu rồi nó ko còn dũng cảm để lang thang dưới mưa như trẻ con nữa. Không tắm mưa, nghịch ngợm như trước. Nhớ ghê gớm.

Nó dừng xe ven hồ. Mặt nước sủi lên bởi con mưa rào. Nhưng cái không gian ấy đẹp và....nó thích như thế.

Mưa tạnh dần. Nó rẽ vào quán trà đá vỉa hè quen thuộc. Bao lâu rồi nhỉ 2 tháng, 1 tuần, 1 ngày nó chưa qua đây. Đó không phải thời gian dài để người chủ quên mặt khách quen, nhưng cũng không phải là quá ngắn để không nhớ ra...lâu rồi chưa gặp lại. :). 18h, trời nhập nhoạng tối, người người lại hối hả đổ ra đường, hoàn thành nốt công việc dở dang: về nhà.

Nó lặng yên ngắm cái khung cảnh nhập nhoạng đang hiện ra trước mặt, nhâm nhi ly trà nóng. Lâu nay nó cũng là 1 phần tử trong đó: hối hả, vội vàng chạy theo cuộc sống. Rồi bất chợt một ngày.......nhờ 1 cơn mưa chiều.....nó cảm nhận được khía cạnh khác. Thú vị đấy chứ. Thấy yêu cuộc sống hơn. Rồi chợt buồn nhiều hơn

Mưa tạnh, nó ướt như chuột, lạnh lạnh.
Về nhà, nhờ trời, nó không ốm. Thấy yêu bản thân hơn rồi. :D

25 June 2010

Ký sự ngày bình yên!


Hôm nay sếp đi công tác vắng nhà, nhìn quanh thấy dân tình gật gù, thảnh thơi. Nhìn ai cũng rảnh rang, mình thấy kết quả làm việc tốt hơn nhiều (đối với những việc tự chủ động). Kết thúc công việc sớm, người thì lượn , người thì lướt web cho thỏa trí bao ngày cắm cúi vẽ sao cho kịp tiến độ, người thì tất bật nấu nướng chuẩn bị ăn trưa. Yên bình quá, buồn ngủ quá.....Giá sếp cứ đi vắng đều đều, đến ngày trả lương về ký vào séc là ok. :D

Gục đầu xuống thì cũng chả thể nào ngủ được trong cái không khí như thế này. Đi buôn chuyện thì cũng chỉ đc 1-2 câu là chán, vì mình cũng chẳng thích buôn ở cơ quan, nhiều cái mệt lắm, cứ kín miệng 1 tí cho nó lành, ai thích nói gì thì nói, chỉ nên nghe thôi. Và cãi những việc của mình. :))

Haizz... ngồi đếm thời gian, sắp trưa rồi, anh Hòa cầm đàn gẩy vài cái chơi, mình cũng phi sang nghe ngóng.... Đàn truyền tay, thế là hát hò. Thế là tỉnh ngủ, thế là vui. :D

Vui chợt đến, buồn chợt đến....."Em hỏi anh có bao giờ, anh thôi không còn yêu em. Anh trả lời em rằng, cuộc tình chúng mình không bao giờ tan. Em hỏi anh.......anh trả lời em rằng........blah blah......" (bài này dùng gam Rê thứ thì hợp cả lời, hợp cả cảnh. :)). Từ trước đến nay vẫn thấy bài hát nói phét, nhưng nhiều khi mê muội cũng có cảm giác.....ngộ ngộ. Thường thì người ta sống bởi quá khứ, sống vì hiện tại, sống cho tương lai. Hehe, hơi sách vở tự bịa 1 tẹo nhưng nghĩ kỹ cũng đúng phết. Sao giống như: Học, học nữa, học mãi, học hoài mệt quá. :(

Cái đàn của em K_béo dựng ở chỗ mình thu hút đc bao nhiêu nhân sỹ ẩn danh đi qua là cầm đàn....ngắm nghía, gẩy gẩy, oánh 1 bài. ^^. Yêu thế chứ. :X :X :X

Ước gì cuộc sống ngày nào cũng đơn giản thế lày. Hey hey. :D
P/s: Up cái ảnh ngày đi tập huấn trên K9, nhớ thằng bạn với liên khúc nhạc vàng 1h sáng. :X :X :X. Còn không những ký ức???

16 June 2010

Lý trí và tình cảm



Đầu óc lang thang, lơ lửng, rong chơi cả ngày trên cao chưa kịp xuống.
Đau đầu, chóng mặt, mồ hôi lã chã nhưng lạnh, chắc là ốm.
Vì đã hẹn với thầy cô nên nó vẫn cứ đi. Khác những lần trước, thay vì hỏi "e tập đến đâu rồi", thầy hỏi "e ko tập RZT đúng không". :D. Có vẻ càng ngày thầy càng hiểu học trò nhiều hơn. Nó đáp ngoan ngoãn "vâng ạ" (cười)
Hai người bạn lâu ngày gặp ngồi chuyện cuộc sống.

"em cứ gồng lên cố gắng và rồi mệt mỏi vì e thấy mình chưa bằng bạn, nếu hài lòng với những gì đang có thì e sẽ thấy mọi thứ đơn giản hơn nhiều. Con gái chỉ cần bình bình thôi. Và quan trọng của cả cuộc đời là có gì đó của riêng mình...."

Nó cầm đàn nghêu ngao hát. Sử dụng hòa âm La trưởng yêu thích. Lúc đó... nó là chính mình, chất chứa tâm sự không muốn chia sẻ.
"Nếu thằng nào có tâm hồn nghệ sỹ 1 chút sẽ say em như điếu đổ.....". Ha ha, thầy là người sống cả đời với niềm đam mê, cách nhìn của thầy lúc nào cũng mang đậm cái phong thái không lẫn đi đâu được - phong thái của người nghệ sỹ già.
"Tâm hồn ta là cả một vườn hoa, lý trí ta là người chăm sóc vườn hoa ấy. Đôi khi, con người cũng phải sống theo tình cảm, lý trí quá không phải là hay...". Con người e đang sống tình cảm quá và thực sự cần 1 chút lý trí cho những thứ phức tạp trở nên rõ ràng hơn. :D

Những điều thầy nói nó hiểu cả, nhưng thực hiện được thật không dễ chút nào. Lại đành ngày ngày cố gắng vậy thôi. :)

11 June 2010

một chút thôi....


Muốn một mình ngồi bên biển, lẻ loi với cát, bầu trời và gió.
Cái bao la ôm trọn nỗi buồn nhỏ bé...
Cái nhỏ bé tan biến trong chốc lát....
Con người lại trở về với thực tại...Quanh quẩn với điều có thể và không thể, nên và không nên....
Cuộc đời là những vòng tròn quẩn quanh.... Là duyên và nợ

9 June 2010

Thơ thẩn


Hôm nay lang thang đọc đc cái bài này. Thấy yêu yêu, mạn phép copy lại. Không biết của ai, chỉ biết nó trên blog của Maypham

Không đề
Mưa nói,trời cũng biết khóc
Hoa hồng nói,tình yêu cũng có độ héo tàn
Ly biệt nói,cô đơn thì buồn tẻ vô vị
Cà phê nói,đời...cũng nên chịu đắng cho quen
Đường đi dài cũng mệt
Rượu uống nhiều cũng say
Còn hạnh phúc có giữ được hay không,là tùy ở bạn!

6 June 2010

Mua

Tối. Bất chợt mưa. Mưa mùa hè. Xối xả. Mạnh mẽ. :X