24 May 2010

Viết cho The First

Những ngày đầu lên HN, quen The First. Ấn tượng đầu tiên của nó: người đâu mà chữ xấu tệ. ^^

The Firt sight - 12/01/2004: nhìn TF thật bảnh chọe - áo khoác đỏ, quần bò, giầy thể thao, tóc vuốt keo dựng đứng, da trắng, má hồng, teen teen. Còn lúc đó nó thế nào nhỉ: tóc ngắn xù bông, áo khoác mùa đông, quần ngố mùa hè, dép lê, da đen, cái mặt ngô ngố. Nó và TF là 2 thái cực theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. =))

Nó xác định cho bản thân mình cái ngưỡng của sự khởi đầu: là bạn và chỉ là bạn thôi. Bạn bè nó thì không nghĩ thế. Có lẽ vì TF là 1 người lính, còn nó là gái sư phạm chăng? Nó cũng chẳng hơi sức đâu mà giải thích đi giải thích lại. Với nó lúc đó, tình bạn còn đáng quý hơn nhiều so với những tình cảm xa lạ khác. Kệ thôi. Hãy cứ để thời gian.... Và nó thấy mình đúng.

TF là người bạn khá đặc biệt. ^^. Đặc biệt theo cái kiểu cả mẹ và chị TF đều có thể thỉnh thoảng vô tư gọi nó một cách dân dã, thân mật - giống như gọi TF. Hô hô. Ví dụ điển hình là hôm chủ nhật, vừa thấy nó đi cùng TF, xuống xe, mẹ TF đã hỏi luôn: "mày có biết mua cá chép không?". Nó thò tay gãi....mũ bảo hiểm. Nó biết lý thuyết mua cá ngon nhưng chưa có ai kiểm chứng cho việc thực hành mớ lý thuyết ấy của nó. Và nó cũng "ngang nhiên" phô bày cái dốt nát của bản thân trong việc nội trợ, không ngại ngần. :P

Chưa chắc TF đã đọc cái entry này nên phải tranh thủ kể xấu: TF lúc giận, mặt mũi nhìn sợ lắm, nó cũng hãi. Cái mặt rất bướng, mà bản chất cũng bướng thật. Ngoài ra TF hay xiêu lòng vì các cô gái, nhiều lúc ngồi hàng giờ nghe TF kể chuyện, nó cũng ko hiểu tình yêu đích thực của TF hiện nay đang ở đâu. Tình yêu với lính dễ thật đấy, thế thì ai sẽ chung thủy với TF trong cái thời đại này nhỉ????. (Tớ xin lỗi nhá, nhưng tớ thắc mắc câu hỏi này lắm ý...)

Hồi đó nghe TF nói, nó không hiểu nhiều lắm, nó chỉ biết nghe vì TF cần nó nghe tâm sự chứ ko phải người nói ra 1 mớ lý thuyết sáo rỗng không thực tế về tình yêu. Nó không hiểu cái cảm giác "ngớ ngẩn" mà bạn nó đang trải qua rối rắm như thế nào?

Rồi đến 1 ngày, nó có cái cảm giác "ngớ ngẩn" ấy với 1 người - The Second. The Second thỉnh thoảng ghen vớ ghen vẩn với TF, mặc dù biết thừa là chả có gì. Nhưng cứ ghen thế đấy, nó cũng kệ. Nó biết The-Second chỉ giả vờ ghen thôi. The-Second biết nắm bắt tâm lý con gái, phụ nữ, người già (đặc biệt là giới tính Nữ). Và Ghen là 1 trong những điều thể hiện tình yêu. Có cần phải chứng minh một thứ mơ hồ giống tình yêu????. :))
Và The Second cứ gọi người ta là The First. Cũng chẳng vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là 1 cái tên. Ai hiểu thế nào thì hiểu. Gọi dần thành quen, nó cũng gọi luôn cái tên là The Second. Và nó thành người trải qua 2 mối tình, vớ vẩn thật!

Chủ nhật, 5h sáng TF đã nhắn tin rủ nó đi Bát Tràng chơi. Nó ngân nga ngủ thêm 1 giấc nữa đến gần 8h mới khởi hành. :P.
Ngồi nặn tượng, tỉ mẩn tô màu sản phẩm tự tay mình làm. Im ắng, nó và TF cặm cụi vẽ, không nói nhiều như lúc trước. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Nó thấy yên bình - yên bình đủ để cảm nhận sự lặng lẽ, chậm chạp của thời gian.... Đầu óc lúc đó thật thanh thản và........và thế nào nhỉ: trống không.... để thấy mọi thứ thật đơn giản, mọi muộn phiền đều qua đi

Cảm ơn The First nhé. Nó sẽ mạnh mẽ. Sẽ vượt qua nỗi buồn để mỉm cười hạnh phúc

7 May 2010

Nhà mới



Dạo này hay suy tư, hay hồi tưởng, chắc đang chán!
Lang thang trên mạng khi không biết làm gì. Thế là bắt gặp cái blog của 1 người chẳng biết là ai nhưng có trong list friends. Đọc và thấy gì đó hao hao. Thế là ngày nào cũng đọc, cả những bài mới và những bài cũ. Lúc suy tư, lúc cười như đứa ngớ ngẩn vì 1 điều rất bình thường nhưng giống cái nó đã từng cảm nhận trong lúc bất bình thường nào đấy.
Đọc blog của người lạ, tự dưng có cảm hứng hơn cho cái quá trình tập lại guitar bị lãng quên do......hoàn cảnh xô đẩy.. (Con người ta thường hay đưa ra lý do biện hộ cho cái người ta chưa làm được ở thời điểm hiện tại. Hơi ngượng với bản thân nhưng tự biện minh và ủng hộ chính mình. Vậy thôi. :D

Hành trang sang blog mới là vác theo 1 entry ghi lại những gì sót lại của tuổi thơ.
Còn đồ đạc sang nhà mới: 1 hòm quần áo + 1 thùng đựng các thứ linh tinh + 1 tivi từ năm 89 + 1 đàn guitar + 2 cái xô + 1 xác người đầy đủ bộ phận + kèm thêm một số kỷ niệm Giá dọn nhà lúc nào cũng nhẹ nhàng thế. :))

Nhớ...

Sáng thức giấc, trong đầu văng vẳng câu thơ"Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói....". Nhớ giọng ông hay ngâm bài thơ ấy

Nhớ ngày ông đón về, ngơ ngác, giận hờn, trống trải. Một con nhóc sao nhiều cảm xúc thế

Nhớ ngày bắt đầu quen, nhớ bát canh rau sam vừa ngọt vừa chua

Nhớ những trưa nắng trốn nhà, ngắt cỏ gà chơi chọi, bắt chuồn chuồn cắn rốn tập bơi.....Chuồn chuồn Tây to mập, xanh mướt, đậu trên ngọn cây cao, cháu đòi ông bắt...

Nhớ cây cầu đá bắc qua con ngòi nhỏ. Rốn đau, người chìm dần theo chiếc chậu nhôm....cháu vốn sợ nước từ nhỏ.

Nhớ bàn tay già nua chẻ lạt cho những ngón tay nhỏ xíu cất từng lá nan, ông cặm cụi dạy cháu đan nống, đan quạt....

Nhớ ngày bị rắn cắn, cháu khóc thét vì sợ, ông còng lưng cõng cháu lên đồng, nửa đêm gõ cửa nhà thầy thuốc . Canh 2 về đến nhà, cháu đã ngủ trên lưng ông từ khi nào ko rõ

Nhớ "Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói...Làng tôi đây bao năm dài chinh chiến........Anh rót cho khéo nhé kẻo nhầm vào nhà tôi. Nhà tôi ở cuối chân đồi, có dàn thiên lý, có người tôi thương". Câu thơ cứ tan dần vào trí nhớ. Nhóc lớp 3 nhưng đã thuộc làu làu từng câu ông ngân nga đọc, cháu lẩm nhẩm đọc theo...."Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói........". Bất giác yêu chú bộ đội từ ngày ấy......

Dường như cháu nhận đủ tình thương để quên dần 3 từ “Cháu đích tôn”…..Giá mình là con trai, có thể đã khác

Nhớ ngày cháu bám chặt chân ông, từ chối quay về. Và ông lại làm như 2 năm trước mẹ đã từng làm: Đi cùng cháu quãng đường dài 160km, ở lại vài ngày và quay trở về nơi xuất phát mà không có cháu....

Nhớ "giá ngày ấy nhận nó làm con nuôi..... ". Dù nói thế nào cháu vẫn là cháu, ko thể là con.....

Nhớ ngày biết tin, 2 tháng dường như là quá ngắn để làm 1 cái gì đó.....

Mình ghét cháo và bánh trưng, ông thì ngược lại. Cùng ngồi ăn bát cháo, có gì đó nghẹn lại trong cổ....

Mùa hè qua, đã 8 tháng chứ ko phải 2. Mọi thứ xung quanh ngột ngạt. Nhớ chùm nhãn lưa thưa đầu nhà thờ, ông phần lại đợi ngày cháu về, dù đau hay mệt ông cũng tự tay lấy sào chẩy bằng đc cho cháu. Ngồi đầu hè ôm rổ nhãn trong lòng, cháu ko thấy nhãn lồng ngọt nữa mà thấy có vị mặn....

Nhớ ngày cháu về thăm, tay ông cầm sẵn cây kéo nhỏ. Bà bảo ông ko cho ai cắt tóc và chỉ đợi cháu, đợi cây kéo vàng . Vứt ba lô vào trong nhà, cháu chạy nhanh ra sân nhà thờ và mạnh tay biến mái đầu tóc bạc ấy thành đầu cua 3 phân với 1 chút mái. Ông an ủi “như thế cho mát”. Ông lúc nào cũng thế. Bao nhiêu năm chưa một lần thấy ông tức giận. Đợi lần thứ 2 cháu sẽ cắt đẹp hơn ông nhé.

Không có lần thứ 2 cho cây kéo sắt sửa đổi tay nghề. Ông đã cố gắng hết mình để biến 2 thành 12.

Ngày đưa ông đi, trời sụt sùi, ko nắng. Bà cứng rắn là thế nhưng đôi mắt buồn chấm nước.

Ngày nhận bằng tốt nghiệp, mình mang nó về quê. Bà nheo đôi mắt nhìn tấm bằng nâu đất 16 năm học

Gần 2 năm sau ngày tốt nghiệp........